HÃY TRẢ LỜI TÔI!!!…
Lại một lần nữa nhà nước Cộng Sản Việt Nam tưng bừng phát động cả nước kỷ niệm 30-4-1975 ngày “Giải phóng miền Nam”!!!…
Tôi muốn lấy đầu đề bài hát “Hãy trả lời tôi” để làm chủ đề của bài viết này. Đây là bài hát tôi thường nghe và mở cho người dân quanh tôi cùng nghe trên trang đối thoại. Bởi cho đến nay chiến tranh kết thúc đã 35 năm mà người dân Việt Nam vẫn mò mẫm mãi chẳng thấy ấm no, hạnh phúc và tự do dân chủ đâu cả, mà chỉ thấy sự bất công và độc tài cai trị !!!
Người dân Việt Nam nhìn nhận thế nào về cuộc chiến tranh đã chấm dứt 35 năm qua. Một cuộc chiến tranh như nhiều người đã nhận xét là: “Cuộc chiến nồi da xáo thịt ”. Đây là cuộc chiến gây thảm họa đau thương cho nhân dân cả hai miền Nam Bắc. Dù ai phân tích cuộc chiến theo bất kỳ cứ hướng nào; thì thực chất cuộc chiến từ 1954 đến năm 1975 tại Việt Nam là cuộc chiến xẩy ra giữa người Việt của hai miền Nam Bắc.
Đối với người dân miền Nam thì đây là cuộc chiến đấu bảo vệ tổ quốc khỏi sự xâm lược của Cộng Sản; đối với người dân miền Bắc thì lại cho rằng mình đang tham gia vào một cuộc chiến giải phóng miền Nam anh em ra khỏi sự xâm lăng của Đế Quốc!!!…
Vì thế cả hai miền Bắc, Nam bên nào cũng cho mình đang nắm lẽ phải, chính nghĩa!!!
Ngày nay nhìn lại cuộc chiến tranh, nhiều người lính cả hai miền, cũng như nhiều người dân Việt Nam đã hiểu, nhìn nhận ra được sự phi lý cùng cực của nó. Như nhiều nhà báo đã viết: “Cuộc chiến huynh đệ tương tàn”, “nồi da xáo thịt”. Máu người Việt Nam đã đổ ra trên quê hương Tổ Quốc mình một cách oan uổng, đau thương. Cho đến nay nhiều người dân Việt Nam hiểu được rằng, cuộc chiến không phải là sự mong mõi của dân tộc Việt Nam, mà thực chất là cuộc chiến tranh bành trướng của Cộng Sản Quốc Tế với ý đồ nhuộm đỏ toàn thế giới mà trong đó có các nước khu vực Đông Nam Á.
Những người Cộng Sản Việt Nam đứng đầu là HCM; người đã từng tuyên bố: “Tôi theo Đảng Cộng Sản khi hầu như chưa biết gì về chủ nghĩa Cộng Sản”. Họ ra sức tuyên truyền cho nhân dân về chủ nghĩa Tư Bản chỉ toàn là sự xấu xa, độc ác và bóc lột nhân dân tệ hại hơn cả thời đại Phong Kiến, “Chủ Nghĩa Tư Bản đang tự đào hố chôn mình; Chủ Nghĩa Cộng Sản sẽ đưa người dân tới một Thiên Đàng trên mặt đất, con người có được cuộc sống làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu; sẽ không còn người bóc lột người, không còn giai cấp, mọi người bình đẳng vv…v.v”.
Thực tế người dân Việt Nam đã phải trải qua thời gian dài làm nô lệ, thuộc địa cho thực dân Phong Kiến, nên ai cũng mong muốn đất nước mình có độc lập tự do, từ những suy nghĩ đơn thuần đó mà người dân Bắc Việt không hề nhận biết được cuộc sống của nhân dân miền Nam; họ tiến vào Nam theo lời kêu gọi của Đảng Cộng Sản là: “ Cứu nhân dân miền Nam thoát khỏi sự cai trị của Đế Quốc Mỹ”, một đất nước đang đi theo chủ nghĩa Tư Bản. Đảng Cộng Sản Việt Nam đã biến nhân miền Bắc tự mình trở thành tay sai không điều kiện cho Cộng Sản Quốc Tế, vì họ quá tin tưởng vào Hồ Chí Minh; người đã được đảng Cộng Sản bằng mọi cách biến từ một con người bình thường trở thành thần thánh kể cả đời tư lẫn chính trị. Trong khi trên thực tế, HCM chính là tay sai của Quốc Tế Cộng Sản, đã mang chủ nghĩa này về làm hại đất nước.
Còn ở miền Nam thì nhân dân đang được sống trong một chế độ tự do, phần lớn họ bằng lòng với cuộc sống của họ ngày đó. Vì vậy họ cũng cương quyết đứng lên bảo vệ cuộc sống của mình cũng như là bảo vệ lãnh thổ. Người dân Việt Nam cả hai miền Bắc -Nam sẵn sàng chiến đấu hy sinh, họ hiên ngang – bất khuất vì cho rằng phần chính nghĩa thuộc về mình. Nhân dân miền Bắc sẵn sàng hy sinh để toàn thể dân tộc Việt Nam độc lập, được định hướng của chủ nghĩa Cộng Sản một chủ nghĩa hoang tưởng mà nay thực tế nghị quyết Châu Âu đã cho nó là chủ nghĩa chống nhân loại. Người lính, người dân hai miền, tất cả những người đã hy sinh, cũng như các thần dân đều tự hào hãnh diện vì đã hi sinh xương máu cho sự tồn vong của đất nước. Quan niệm, cách hiểu của người dân bị những nhà lãnh đạo cộng sản định hướng.
Kết quả là hàng triệu người Việt Nam của cả hai miền phải chết oan uổng cho mục tiêu của Cộng Sản Quốc Tế. Một nước Việt Nam trở thành tan hoang, tiêu điều và xơ xác, nhà cửa nhân dân đổ vụn, người Việt Nam hai miền nhìn nhau với sự hận thù.
Tôi còn nhớ! Lúc tôi còn rất bé; hồi ức của tôi chỉ nhớ về chiến tranh là những ngày tiếng máy gầm rú bay lượn liệng trên bầu trời, những tiếng bom nổ xa gần đâu đó. Những lúc có tiếng máy bay thì cả làng tôi từ già tới trẻ chạy trốn vào hầm qua những đường hào. Cứ mỗi lần như thế thì y như rằng bố mẹ tôi hốt hoảng ôm hết lượt con cái của mình đẩy xuống những đường hào được đào sẵn ngay trong nhà dẫn ra vườn để vào hầm. Khi tiếng bom đã lặng, các gia đình trong làng, nhà nào nhà nấy lại tìm kiếm, kiểm tra lại các thành viên trong gia đình mình. Có lần máy bay thả bom, khi tiếng máy bay vừa ngừng, nhìn quanh không thấy chị tôi đâu, mẹ tôi chạy ra đường tìm kiếm vì chị đi học chưa về. Tôi còn nhớ mẹ tôi đã khóc lịm đi khi nhặt được chiếc mũ rơm, chiếc mũ mà những người dân trong chiến tranh ai cũng có. Mẹ nghĩ là của chị gái tôi bị chết. Bà dùng bàn tay bới đất tìm chị tôi cho đến khi mệt lả ngất lịm bên hố bom, vì nghĩ rằng con mình đã bị chết chìm trong đất. Khi chị tôi thoát chết trở về nhà, thì mọi người bổ đi tìm mẹ tôi; thấy mẹ tôi ngất lịm bên hố bom. Sự sợ hãi đó của những người dân Nghệ An chúng tôi chỉ là những người ngoài vĩ tuyến 17, không thuộc địa bàn chiến tranh. Lúc này những người dân miền Bắc được Cộng Sản tận dụng cơ hội kích động gia tăng mối căm thù Mỹ, Ngụy. Lúc này tôi còn nhỏ nên không hiểu nhiều, chỉ biết trên khắp quê hương đâu đâu cũng căng đầy những khẩu hiệu kêu gọi mọi người hãy vì miền Nam thân yêu. Trong tầm nhận thức của tôi thì “Đảng” là tuyệt vời, HCM là cứu tinh của dân tộc, chủ nghĩa cộng sản là chân lý.vv…v.v Tôi chỉ mong mình thật sự đã lớn để được góp sức mình tham gia vào cuộc chiến đấu “giải phóng miền Nam”!!!
Tôi không thể quên ngày 30-4-1975, khi đất nước được “giải phóng”. Tất cả mọi người, mọi nơi trên miền Bắc đều háo hức ăn mừng chiến công trong những hy sinh mất mát, nước mắt và niềm vui. Tôi, một đứa trẻ ngây thơ, khờ dại đã từng thắc mắc với mẹ và cô giáo: “Chừ đánh hết giặc rồi lớn lên con không được đi bộ đội để được trở thành anh hùng, được hy sinh cho nước Việt thân yêu. ”. Bởi tất cả các trường học ở miền Bác thời bấy giờ đều rao giảng giải đến những tấm gương anh dũng dám xả thân vì đất nước, mỗi người dân Việt Nam phải biết hy sinh cho công cuộc giải phóng Miền Nam thống nhất đất nước vv…vv
Trước những thắc mắc của tôi; Mẹ tôi đã ôm hôn tôi trong nước mắt và giải thích rằng: “Chiến tranh chấm dứt rồi không ai còn phải chết vì chiến tranh, giờ hy sinh cho đất nước là học giỏi làm việc giỏi. Sau này con cũng sẽ trở thành anh hùng nhưng mà là anh hùng trong lao động để đem đất nước tiến lên giàu đẹp mọi người được vui vẻ sum vầy hạnh phúc vì có cơm no áo đẹp, chứ không phải là anh hùng để giết hại nhau giữa người với người”.
Tôi đâu biết được ngày mà tôi và nhiều người dân khác tại miền Bắc đang vui mừng chiến thắng, thì tại miền Nam thân yêu của tôi có bao nhiêu người phải chết oan uổng, có bao nhiêu gia đình phải chia ly, tan nát… Và còn nữa; có không biết bao nhiêu người phải làm mồi cho cá cá mập trên đường vượt biển đi tìm tự do. Không biết bao nhiêu người vợ, người mẹ, người con ở miền Bắc trông ngóng chẳng thấy người thân trở về trong nỗi đau thương vv…vv…
Cho đến bây giờ đất nước Việt Nam đã thống nhất được 35 năm, đảng Cộng Sản đã đoạt được mọi quyền lực theo ý muốn thì nhân dân Việt Nam đã đạt được gì???. Đảng Cộng Sản độc tôn thống lĩnh đất nước. Nhân dân Việt Nam đã đón nhận được những gì khi đất nước thống nhất??? Độc lập thống nhất, nhưng tự do, ấm no, hạnh phúc ở đâu??? Những điều này nó chỉ thể hiện trên lời nói, sách vở và báo chí cộng sản.
Có phải chăng chủ nghĩa Cộng Sản vẫn còn lừa dối người dân Việt Nam hôm nay rằng sẽ có một Thiên Đàng trên mặt đất thông qua chủ nghĩa Cộng Sản? Cộng Sản trả lời thế nào khi mức độ chênh lệch giàu nghèo giữa nhà cầm quyền với nhân dân, giữa nông thôn thành thị càng ngày càng lớn??? Những khoản tài sản không lồ nằm trong tay những lãnh đạo Cộng Sản??? Đảng Cộng Sản sẽ trả lời thế nào trước nhân dân Việt Nam và toàn thế giới về Hoàng Sa, Trường Sa, Biển Đông, Tây Nguyên và biên giới phía Bắc? Cộng sản trả lời thế nào về những tổ chức tôn giáo, giáo hội bị cấm đoán, những người dân bị đánh đập??? Có phải chăng cộng sản vì muốn xây dựng một Thiên đàng trên mặt đất nên bắt buộc phải tìm mọi cách để triệt tiêu tất cả các tôn giáo đang có mặt tại Việt Nam (chưa bị quốc doanh hóa) để bá chủ độc quyền làm những chuyện xấu xa??? Biết bao nhiêu người dân mất nhà mất đất, mất người thân, mất quyền căn bản vốn có của con người phải vác đơn khắp nơi kêu cứu? Công Sản đã làm được những gì???
Cho đến bây giờ tôi hiểu tại sao mỗi lần các chị tôi được giới thiệu vào Đảng đều bị mẹ tôi cản trở không cho vào. Phải chăng làm vợ của một cựu cán bộ Đảng Viên Cộng Sản, mẹ đã chứng kiến nỗi đau bị dày xéo trong lòng chồng mình, một người sinh ra trong một gia đình trí thức, giàu có bị nhà cầm quyền triệt hạ theo chủ trương: “ Trí, phú, địa, hào đào tận gốc trốc tận rẽ” gia đình họ tộc phải cho vào hoạt động trong hàng ngũ đảng Cộng Sản để thoát chết nhằm duy trì nòi giống. Cả bố và anh trai của bố chồng bà đều là cán bộ Cộng Sản, hoạt động từ năm 1930-1931, ngay từ ngày đảng mới khai sinh. Nhưng chính anh của bố chồng bà là Hồ Duy Vinh bị những người bị cộng sản giết hại năm 1954. Bố của chồng bà là Hồ Duy Định cùng người cháu trai con ông Vinh là Hồ Duy Hợi phải bỏ trốn vì chế độ Cộng Sản. Khi có chủ trương "minh oan" thì Ông Định đã trở về. Cho đến nay thì ông Hồ Duy Hợi (con ông Vinh, người bị cộng sản giết hại) vẫn bị mất tích sống chết thế nào đến nay không ai hay, cả họ tộc tôi gắng công tìm kiếm vẫn không tìm ra. Trong thời gian làm việc cho Cộng Sản tại Hà Nội chồng bà (bố tôi) nhìn thấy anh trai nhưng chỉ kịp gọi được mấy tiếng “ Anh Hợi ơi!.. ” hình như bác tôi sợ nên không trả lời mà lẩn trốn cả em mình bỏ đi biệt tích; cũng từ đó tới nay bác tôi bặt vô âm tín. Có lẽ bác tôi lúc đó chắc sợ bố tôi là một “Cộng sản” sẽ bắt nộp ông cho cộng sản giết hại. Nên không dám trả lời mà lẩn trốn???
Tôi còn nhớ khi giảng bài tại một lớp học kinh thánh, mục sư Nguyễn Trung Tôn có trích một câu kinh thánh để mọi người suy ngẫm và lúc này tôi muốn trích câu kinh thánh này làm lời nhắn nhủ người dân Việt Nam, đặc biệt là những người cộng sản:
(“Có một con đường mới trông tưởng chính đạo, nhưng cuối nẻo của nó là sự chết” Kinh thánh Châm ngôn 14:12).
Có phải chăng tôi cũng như nhiều người dân khác đã lầm tưởng Chủ nghĩa Cộng Sản là chính đạo? Có chắc chắn rằng kết cục của chủ nghĩa Cộng Sản là diệt vong??? Không cần giải thích nhiều, chúng ta cứ nhìn vào sự phát triển mạnh mẽ của chủ nghĩa này vào đầu thế kỷ 20 và sự tan vỡ của nó tại Đông Âu vào cuối thế kỷ đó thì chúng ta có ngay câu trả lời!!! Đảng Cộng Sản Việt Nam phải trả lời dân tộc Việt Nam ngay lập tức, mà hành động nên làm nhất để chuộc những sai lầm trong quá khứ là ngay lúc này, hãy trả lại quyền lãnh đạo đất nước Việt Nam cho người dân Việt Nam để mọi người cùng nhau đưa đất nước thoát khỏi nguy cơ trở thành thuộc địa của Trung Cộng, một lũ “Sa Tan trá hình Cộng sản”. Hãy trả lại ngay lập tức cho người dân Việt Nam những quyền vốn có của họ! Thả ngay những người yêu nước đang bị tù đầy để họ góp sức vào công cuộc cứu nguy dân tộc!!!
Đức Chúa Trời sẽ cho quý vị có cơ hội ăn năn nên hãy ăn năn khi còn cơ hội !!!
Tôi xin mượn lời bài “hát hãy trả lời tôi” để làm lời kết cho bài viết này!
Hãy trả lời tôi
Này lũ cướp nước người giải phóng cho ai
người nói tự do sao ta bị tù đầy
Người nói ấm no sao ta bị đói rét
Người nói hạnh phúc sao ta bị khổ đau
Là kẻ nói dối sao lại bắt ta đi
Đoàn kết toàn dân sao ngươi gây hận thù
Độc đảng độc tôn sao ngươi gọi dân chủ
Người nói công lý nhưng lại chơi luật rừng
Một lần không tin, trăm lần không tin
Vạn lần không tin người ơi
Một lần nói dối, trăm lần nói dối
Vạn lần cũng thế mà thôi
Làm sao ta quên được, làm sao ta quên được
Những lời tráo trở trơn tru, những lời trót lưỡi đầu môi
Đỉnh cao trí tuệ sản sinh ra người
Này kẻ lóc lếu người đổi trắng thay đen
Người muốn loài giun chết hết hay làm người
và bắt toàn dân trở thành người câm điếc
Vì mất tự do nên liều chết ra đi
Vì mất tự do nên liều chết ra đi.
Ngày 25 Tháng 3 Năm 2010
Hồ Thị Bích Khương
ĐT: 0984 980 597
Thành viên khối 8406
Xóm 2, Nam Anh, Nam Đàn, Nghệ An